Saturday, January 30, 2016



Bạn, dễ thương.


"Thiếm ơi, thiếm à."
"Gì vậy cháu cưng."
" Nhớ thiếm thì thôi á"
Vậy đó. bao giờ trong câu chuyện hai  đứa, chữ thiếm , cháu được nhắc nhiều nhất. Nhiều đến nỗi, cô bạn thắc mắc" Mày có nhiều chú lắm mà. Mày gả nó cho chú nào vậy ?"
Cho chú nào..là cái chuyện hồi xưa lắc xưa lơ, .Chú của bạn là một trong những tên nam sinh nghịch ngợm , giờ ra  chơi thường tót qua trước sân nhà tôi, trèo lên cây trứng cá và hái những quả xanh ném lũ con gái chúng tôi..Học cùng lớp nên khi bạn gọi " chú", lũ chúng tôi cũng gọi theo, dù tên đó, nói sao ta, ngó trẻ con lắm cơ.
Lớn hơn chút, Chú cũng ra dáng ..chững chạc ( là làm bộ thôi ), không trèo lên cây nghịch phá nữa, Chú, giờ chơi hoặc giờ nghỉ giữa tiết học, lại phất phơ thềm nhà tôi ( cũng khoảng sân dưới tàng cây trứng cá ) chú chăm chỉ học bài.
Riết rồi tự nhiên một bữa, có đứa nói với tôi, giọng làm bộ thì thầm nhưng vừa đủ cho cả bọn cùng nghe :
"Chú của nó mê mày đó..'
Vừa dứt lời, cả đám bu lại cặp đôi tôi và chú của bạn, cả lũ cười nắc nẻ như vừa bị ai thọt lét.
Chuyện chỉ vậy, khi nhớ lại tôi vẫn cảm thấy trong lòng mình man mác điều gì không rõ, vì sau đó, giận chú của bạn ( cái tộị dám để cho bạn bè cặp đôi với tôi) tôi giận chú , a ha, giận thiệt và không cho chú đến nhà tôi nữa. ..) từ lúc ấy cho đến khi tôi rời quê, tôi và chú không gặp nhau. Tôi nghĩ,bây giờ chắc chú đang tòn ten trên cây trứng cá nhà..hàng xóm không chừng.
Đúng là trẻ con . Trẻ con quá sức mà .
Nhưng đôi khi nghĩ lại, nhớ thưở đó, mới thấy, mới nghe, lòng mình như vừa lật qua một trang sách mà trang cũ hình như vẫn loanh quanh đâu đó, dù  mỗi trang kỷ niệm hình như không chịu  bốc hơi theo thời gian.
Tôi nhớ bạn, những buổi tối hai đứa ngồi trên bậc thềm , trong bóng tối chập choạng hoàng hôn , trong không khí thoang thoảng mùi bánh nướng, hai đứa thường chụm đầu vào nhau, chẳng biết để làm gì, chỉ ngồi yên lặng, không nói gì, mà cũng chẳng có chuyện gì để nói. Nếu có chỉ là chuyện học hành, chuyện hồi sáng làm toán sai , bị thầy trừ điểm, hay bài văn không biết mở đề làm sao, coi chừng hai đứa lại giống nhau Nhưng đôi khi nhớ lại, tôi nghĩ, chắc lúc đó hai đứa đang so tóc nhau, coi tóc đứa nào dài hơn..
Trẻ con thì có chuyện gì để nói, ngoài chuyện học hành , chuyện nhớ nhà..
Mà tôi, thật tệ, hình như cảm giác nhớ nhà trong tôi rất mơ hồ,, dù năm ấy, tôi đã 12 tuổi.
Bạn tôi, cô bạn học  thời thơ ấu, đúng nghĩa, là cô bạn học đầu tiên trung học đệ nhất cấp. Ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau, nếu không ở trường thì ở nhà, Nó không phải nhớ , không là cảm giác cần thiết, nhưng như là thói quen .
 Mà thói quen thì khó bỏ..
Tựa như, khi nghe tiếng nói, cười của bạn, tôi vẫn hình dung, bờ kè trước nhà bác, mỗi chiều hai đứa nắm tay nhau đi học về, vẫn thấy , hình ảnh hai đứa ngồi thu lu trước thềm nhà những đêm trăng, nhìn từng ánh sáng lấp loáng trên mặt nước, hai đứa mơ lớn lên làm cô giáo. dạy cùng trường..và tự nhiên, bạn như nhớ điều gì.
"Mình làm thiếm cháu nghe. gần nhau hơn"
"Ờ, thiếm cháu nghe dễ thương hơn mợ cháu.'
"Quyết định vậy nghen "
' Ngheó tay đi"
" Ngón nào "
" Ngón út dễ xa nhau.Chú nói dzị đó."
"Vậy  ngón..trỏ nghen ?'
Cái nghéo tay chặt làm hai đứa cùng lăn ra thềm nhà, cười ngất.
Ơi, tuổi thơ là viên kẹo đường ngọt lịm..Trong suốt như lọ thuỷ tinh lấp lánh nghìn tia nắng mật.
Vậy mà gần năm mươi năm chúng tôi không gặp nhau. Lần đầu, nghe tin tức , gọi phone mà cứ mũi lòng muốn khóc. Bạn hồi xưa được cưng chìu nhất nhà, đi học về là quăng sách vở, không biết nấu cơm, nhúm củi, vậy mà bây gìờ, bạn biết đủ thứ, cứ nói chuyện nấu nướng là bạn vanh vách như trước mặt có quyển sách nấu ăn vậy. Bạn lo cho chồng con, lo cho cháu từng bữa cơm.
Và hầu như,  lúc nào cũng tất bật chuyện chồng con.
Hai chúng tôi, đã từng, cùng đứng bên cửa sổ ngắm dãy khách sạn mà ờ đó, người ta xây mái nhà hình chóp nhọn y hệt những tòa lâu đài đầy mầu sắc nối tiếp nhau như  trong truyện thần tiên.Đêm. Trời cao trong vắt. Mảnh trăng non chiếu xuên qua ống khói làm tôi nhớ bậc thềm ngày xưa hai đứa thuờng ngồi bó gối ngó mông lung, nhớ lại những ước mơ thời tuổi nhỏ..Chúng tôi đã trải qua đoạn đường quá dài để có thể cùng đứng ở đây, cùng nhắc lại kỷ niệm cũ, và sau đó,cùng bùi ngùi khi mỗi đứa lại trở về với những lo toan.
Lúc ấy, tôi muốn ôm bờ vai của bạn, muốn tưởng tượng lại, bạn của tôi gần năm mươi năm về trước, nhớ mái tóc bạn dài mượt mà thường đung đưa ngộ nghĩnh..và lạ, lúc nào khi nhìn bạn, tôi cũng thấy, tôi như thu nhỏ lại, như ngày xưa, những đêm ngồi bên thềm ngắm trăng non.
Khi càng về già người ta thường mũi lòng khi nhớ về kỷ niệm, như tôi và bạn bây giờ.
"Tết nầy, mình có áo mới nè, có măng kho , có bánh kẹp uống với trà nè..mà sao như thiếu gì đó.."
"Thiếu gì ta.."
"Thiếu tiền lì xì.."
' Vậy mình níu áo chú đi.."
Níu áo chú...Dễ thương thì thôi...Rồi bạn ngẩn ngơ " Chú nào ta ? " " Chú đó..đó...."
Ai nói, câu chuyện vửa rồi của hai thiếm cháu mà cả hai đã ngoài..sáu mươi, có cháu ngoại đầy nhà ?
Dễ thương thì thôi ..

Bạn mình..PV gọi phone, giọng nói lúc nào cũng ồn ào , trong trẻo. " nè, bồ biết gì không ? "" Biết gì?" " Có nhớ D.. chú của TV không ?" " Nhớ mà " ( Sao tôi không nhớ cơ chứ, thì vừa nhắc đây thôi. Nghĩ tới D. là tôi nhớ tàng cây trứng cá trước sân nhà ngày xưa ) " D. chết rồi. Bị ung thư"
Chữ chết như trôi  lơ lửng  và tôi không thể hỏi thêm được câu nào khác. Hơn năm mươi năm ngày đó, bây giờ bạn đã ra đi. Bạn có nhớ mang dùm tôi những chùm trứng cá đỏ au, nhớ nhánh cây bạn hay trèo lên, tuột xuống ? Chắc là không. Tuổi nhỏ đã trôi tuột về thời vào xa lắc, và trong chừng đó năm không gặp lại, có ai còn giữ  trong nỗi nhớ của mình, những ký ức trẻ con hồn nhiên thưở ấy.
Bạn tôi. Bây giờ, bạn không còn phải chịu đựng những cơn đau đớn bởi bịnh tật. Nên, hãy đi bình yên, thanh thản như lần nào bạn đã đến với đời sống nầy.
Sáng nay..Gửi đến bạn một chút khói hương thoáng mùi thơm hoa trứng cá..ngày xưa.

"

No comments:

Post a Comment