Saturday, January 23, 2016



Về một người bạn thơ

Những sớm mai, còn nhớ được

( gửi Hoàng Lộc, Lâm Chương, Phan Xuân Sinh,
 Nhật Nguyễn & Hữu Việt, Nguyễn Khánh Hoà ,
 Nguyễn thị Thảo An )



sớm mai gió tạt phên lòng.bợn
mấy giọt phù hư rẻ rúng đời.
mượn nhau rót tạm lời thương tưởng
cũng đủ ngời sương một khoảng trời.

sớm mai vuốt mặt trôi giòng nước
mát, chảy trần gian trăm lá rơi
rụng, về xuôi nhánh sầu thưở trước
khi ngọn ngành thắp lửa chia môi

sớm mai thân sóng ôm triền đá
mây trời u tịch chẳng buồn trôi
nhớ nhau. Môi thẹn lời yêu dấu
hồn xanh rêu mưa mọc kín trời

sớm mai ngắm lá buồn trong bụng
môi bỗng vô duyên rón rén mời
điếu thuốc đầu ngày phê tận mạng
trách chi tình động phiến ly bôi.

sớm mai thức dậy dường chưa ngủ
mắt ngáp, dài cơn mộng rã rời
người đi rụng cả trời ly biệt
chăn chiếu đơn hàn khóc lẻ loi.

Đức Phổ ( 16 tháng 9 năm 2000) (*)

Những sớm mai...

Mười lăm năm, kể từ ngày ấy...
Bài thơ Những sớm mai, còn nhớ được , anh viết tặng bạn bè lần gặp nhau đêm thơ....
Những người bạn cũ, đi về khoang thời gian đã lùi dần vào quá khứ..Một người đã rời bỏ cuộc chơi..
Trong phiến nhớ của tôi về ngày ấy, khi anh đứng bên lề đường tiễn mọi người về lại..Bầu trời hôm ấy nhiều mây, hình như có mảng mây nào bất chợt gọi tên nỗi nhớ, nên..hồn ai cũng  xanh rêu như mưa mọc kín trời.
Mười lăm năm..Quá dài, phải không anh...
Chúng ta, có còn dịp nào gặp lại nhau..Chia tiếng cười, chung ly rượu hay suốt đời là những phiến ly bôi..Suốt đời như...

Người đi rụng cả chiều ly biệt
Chăn chiếu đơn hàn khóc lẻ loi..

(*) Những sớm mai ,còn nhớ được trong tập thơ Đức Phổ:
Mùa tình xin kịp gặt ( 2002)

No comments:

Post a Comment